NIỀM VUI ĐÃ TRỞ LẠI VỚI GIA ĐÌNH TÔI!
Các cụ nhà ta có câu mà đến bây giờ tôi vẫn
thấy thấm thía “dao sắc không gọt được chuôi”.Tôi là bác sĩ công tác tại một
bệnh viện Trung ương lớn tại Hà Nội, thế nhưng vị trí đó cũng đã không giúp
được vợ con tôi thoát khỏi bệnh viêm da cơ địa mà tôi có dịp kể với quý vị sau
đây
.Một chiều cuối thu năm 2005 vợ tôi về nhà
sớm hơn thường lệ,tôi cứ nghĩ là công việc cơ quan nhàn nhã nên vợ xin vợ sớm
để dọn dẹp nhà cửa,tôi đem thắc mắc ấy hỏi vợ thì vợ tôi nhăn nhó trả lời:em bị
đau rát đầu ngón tay không thể gõ bàn phím máy tính được,tôi liếc nhanh xuống
đôi bàn tay vợ thì thấy một vài vết nứt nhỏ ở đầu ngón tay,da bàn tay có biểu
hiện thô ráp,bản năng nghề nghiệp đã cho tôi những phán đoán ban đầu đó là
những triệu chứng của viêm da mà cụ thể hơn là viêm da cơ địa.Tôi động viên vợ
không phải lo lắng gì cứ yên tâm nhưng trong lòng tôi thì dấy nên một sự bất ổn
bởi là người trong ngành tôi biết đây là một bệnh mãn tính không thể chữa khỏi
hoàn toàn mà nhiều khả năng lại còn di truyền cho thế hệ sau.Tôi cẩn thận dặn
vợ phải kiêng không được tiếp xúc với hóa chất tẩy rửa nhất là dung dịch cọ nhà
vệ sinh và xà phòng,bất cứ khi nào tiếp xúc vơi nước phải sử dụng gang tay và
khuyên vợ chưa nên bôi bất cứ một loại kem gì khi chưa biết chắc chắn đó là
bệnh gì để sáng mai tôi sẽ đưa đi khám rồi mới có phương pháp điều trị thích
hợp.
Sáng hôm sau có mặt tại Bệnh viện Da liễu Quốc
gia anh bạn học cùng trường Y ngày nào đã đón tôi ở cổng.Sau khi khám và làm
các xét nghiệm lâm sàng bác sĩ kết luận vợ tôi đã bị viêm da cơ địa ở thể cấp
tính.Tuy mới ở thể nhẹ nhất trong ba thể cấp tính,bán cấp và mãn tính nhưng bác
sĩ cũng hết sức lo lắng vì bệnh này có tỉ lệ nhiễm cực kì cao tại Việt Nam (gần
20% dân số)mà việc điều trị bằng các phương pháp hiện nay mới chỉ dừng ở góc độ
duy trì tình trạng bệnh, cố gắng hạn chế tối đa sự phát triển của thể bệnh.Nhìn
ánh mắt lo lắng của vị bác sĩ tôi đã thấy được viễn cảnh tương lai khi vợ tôi
mắc phải căn bệnh này:công việc sinh hoạt sẽ cực kì khó khăn,mọi việc tiếp xúc
với nước phải hạn chế tối đa nhất là trong các mùa thu và mùa đông của miền
Bắc,rồi chưa kể nó sẽ lan ra các vùng da khác gây ngứa và đau đớn nữa.
Sau khi mua thuốc theo đơn của bác sĩ về tôi
đã theo dõi rất kĩ lộ trình điều trị hằng ngày bôi kem corticoid và uống kháng
sinh liều cao giúp da mềm và tránh bội nhiễm.Trong công việc hàng ngày tránh
hoàn toàn việc chà xát, không gãi ở đầu ngón tay mặc dù rất ngứa và xuất hiện
những mụn nước nhỏ li ti,chế độ ăn uống giàu vitamin và rau xanh hoa quả nhằm
giảm tối đa tác dụng phụ của kháng sinh liều cao và giúp cơ thể tăng cường sức
đề kháng với sự phát triển của bệnh.Nhưng cũng như tôi phán đoán việc điều trị
chỉ giúp cho tình trạng bệnh phát triển chậm,mùa đông đến cơn đau rát và ngứa
xuất hiện ngày càng dày đặc hơn đến nỗi vợ tôi không thể sử dụng được bàn phím
máy tính,mọi công việc trong nhà đều do người giúp việc đảm nhận hết.Tôi động
viên vợ sống chung với căn bệnh này vì y học hiện đã bó tay, vợ tôi cũng nhận
thức được và cố gắng duy trì sinh hoạt thường ngày một cách khoa học nhất.
Rồi niềm vui đến với chúng tôi khi cháu trai
đầu lòng chào đời,gia đình nhỏ giờ có thêm tiếng bi bô của trẻ nhỏ trở lên ấm
áp hơn.Niềm vui cũng không được bao lâu khi điều tôi lo sợ nhất cũng đã đến,lúc
cu Tít được gần hai tuổi tôi thấy trên chán con xuất hiện những mảng màu đỏ hơi
mờ,linh tính nghề nghiệp mách bảo cho tôi biết rằng con trai mình đã bị di
truyền căn bệnh từ Mẹ vì tôi biết 80% trẻ em bị bệnh này xuất phát từ yếu tố di
truyền.Hai vợ chồng tất bật đưa con đi khám thì cũng được bác sĩ kết luận viêm
da cơ địa.Không khí nặng nề bao trùm gia đình tôi,chưa bao giờ tôi thấy bất lực
như lúc này,vợ tôi trong thời gian sinh em bé đã không thể sinh hoạt theo đúng
liệu trình dẫn đến tình trạng bệnh lan sang vùng gập của khuỷu tay,độ dày của
da cứ tăng dần lên do quá trình ngứa rồi gãi,gãi rồi ngứa lại càng gãi.Nhưng
điều làm cho tôi đau lòng hơn là cậu con trai,với người lớn dù cho có đau nhưng
vẫn cố chịu được nhưng với trẻ nhỏ thì làm sao các cháu biết mà chịu đựng,có
những đêm tôi thức trắng vì cu Tít khóc suốt đem vì đau rát,những vết đỏ ngày
càng lan rộng ra mà không thể kiểm soát được.Thói đời dao sắc không gọt được
chuôi giờ tôi mới thấy thấm thía,nhìn vợ con trong tình cảnh đó tôi như đứt
từng khúc ruột nhưng oái oăm đó là sự bất lực không có lối thoát.
Tháng 8 năm 2007 tôi tham dự một buổi hội
thảo do Hội da liễu đông y tổ chức,suốt buổi hội thảo tôi chăm chú lắng nghe
các bác sĩ đông y trình bày tham luận trong đó tôi đặc biệt quan tâm tới bài
phát biểu của lương y nhân dân Lâm Tuệ Phương – phó chủ tịch hội đồng sáng lập
Hội Da liễu Đông y Việt Nam về các bệnh viêm da trong đó có bênh viêm da cơ địa
mà hiện vợ và con tôi đang mắc phải.Vị lương y đã cung cấp cho tôi một số thông
tin khá hữu ích dưới góc độ đông y.Cuối buổi hội thảo tôi tiếp cận lương y Lâm
Tuệ Phương để hỏi một số vấn đề liên quan đến căn bệnh của vợ và con tôi.Lương
y cho biết với y học cổ truyền thì hiện tại điều trị bằng hai phương pháp điều
trị bên ngoài và điều trị bên trong
Điều trị bên ngoài:Giúp kháng viêm và tái
tạo thể da bị bệnh,các thể da sẽ khô lại và hoàn nguyên về trạng thái ban đầu
chưa bị bệnh.
Điều trị bên trong:Tăng cường công năng khử
độc của gan,và thải độc của thận,tăng cường sức đề kháng giúp phòng ngừa sự
xuất hiện của thể bệnh mới.
Ưu điểm của đông y là ít tác dụng phụ và
lành tính.(sử dụng thuốc kháng sinh tây y dài ngày sẽ ảnh hưởng đến dạ dày,gan
và tụy,các kem bôi ngoài da dẫn đến tình trạng nhờn thuốc càng ngày liều lượng
và số lần bôi ngày càng phải tăng lên)
Khi nghe vị lương y nói tôi có thêm niềm tin
vào việc chữa khỏi căn bệnh này.
Về nhà tôi đưa cả vợ và con đến tận nhà Lương y để điều trị,quá
trình điều trị được gần một tháng vừa bôi vừa uống các triệu chứng của vợ và
con tôi tốt lên từng ngày,ngứa giảm hẳn và các vết nứt được tái tạo làn da mới,các mụn nước tự bong
chợt và se lại cảm giác đau rát không còn nữa.Điều trị khoảng một tháng rưỡi
thì những dấu hiệu của bệnh của vợ và con hoàn toàn biến mất.Tôi mừng lắm,là
người trong ngành và theo như Lương y nói đã là bệnh mãn tính thì nó liên quan đến yếu
tố cơ địa nên tôi biết bệnh có thể tái phát bất cứ lúc nào nhưng trong lòng tôi
vẫn vui lắm,bởi trải qua rất nhiều phương pháp chữa trị của y học hiện đại tình
trạng bệnh đã không thuyên giảm lại còn tăng lên nay sử dụng phương pháp của
Lương y bệnh đã khỏi thì kể cả sau nay có bị lại cũng đã có thuốc chữa vừa hiệu
quả vừa lành tính.Sau khi điều trị dứt điểm căn bênh này tôi đã tự thưởng cho
gia đình một chuyến du lịch Cát Bà, nhìn vợ con tôi tung tăng đùa vui dưới làn
nước biển trong xanh tôi biết niềm vui đã trở lại với gia đình tôi.
Là người làm khoa học nên với tôi mọi việc
phải có sự kiểm nghiệm trước khi công bố nên tôi để xem thời gian khỏi bênh có
được lâu không để chiêm nghiệm phương pháp của Lương y đồng thời sẽ chia sẻ với
mọi người.Thời gian cũng đã ba năm mà căn bệnh của vợ con tôi chưa tái phát tôi
tự tin chia sẻ bài học này với mọi người giúp cho nhiều gia đình có thêm niềm
vui như gia đình tôi.Bạn nào đang ở trong tình trạng bệnh này có thể liên lạc
trực tiếp với Lương y nhân dân Lâm Tuệ Phương – phó chủ tịch hội đồng sáng lập
Hội Da liễu Đông y Việt Nam theo số điện thoại 0936145657 Nhà Lương y ở 658
đường Láng – Đống Đa – Hà Nội.Chúc quý vị sức khỏe và hạnh phúc.
Theo Y tế và Cộng
đồng
Tôi không rõ bs cho thuốc gì nhưng bôi được ba ngày thì vết zona bong gần hết,bôi được một tuần thì khỏi hẳn.Quá hay
Trả lờiXóaCô Tuệ Phương này giỏi về da liễu đông y lắm.Mình may mắn gặp được cô trong buổi nói chuyện tại trường Y.
Trả lờiXóa